Yên Phát chuyên cung cấp phân phối máy hút ẩm, máy hủy tài liệu, máy đánh giầy, máy bộ đàm, tủ chống ẩm,

Tớ sẽ miễn cưỡng nhận cậu làm bạn gái


"Tớ sẽ miễn cưỡng nhận cậu làm bạn gái”
       -"Các em chú ý. Theo yêu cầu của giáo viên bộ môn thì em Dương Cát Thảo sẽ chuyển lên bàn đầu giờ là lớp 12 rồi phải cố lên. Cô chuyển em lên đây để em tiến bộ về các môn tự nhiên đấy ”

Tôi giật nảy mình định phản bác lại nhưng vừa ngẩng đầu lên thì đã chạm ngay ánh mắt sắc lạnh ẩn sau cặp kính dày cộp của cô chủ nhiệm nên đành tự an ủi mình ‘Có lẽ lên đó mình sẽ khá khẩm hơn thì sao’. Rồi tôi chậm chạp ôm cắp về chỗ ngồi mới của mình.

     Vài ngày sau, tôi bắt đầu làm quen dần với Quân – anh chàng học giỏi, hotboy, nhà giàu. Tôi học khóa chuyên Văn – sử - địa  còn quân học khóa chuyên Toán – lí – hóa. Theo nhận xét của tôi thì Quân là người khá thân thiện và cũng rất ma mãnh. Thú thực là tôi và cậu ấy khác nhau một trời một vực. Cậu ấy cao 1,8 còn tôi thì khiêm tốn hơn 1,6 thôi.

     ‘Học lực khá’ đó là điều khiến tôi cảm thấy nhục nhã nhất. Từ năm lớp 11 cái danh hiệu học sinh tiên tiến luôn trở thành áp lực học tập cho tôi. Nhưng từ khi ngồi cùng Quân cậu ấy luôn dạy tôi bằng cách dễ hiểu và dễ tiếp thu nhất. Hết học kì một tôi nhận thấy mình tiến bộ lên rất nhiều. Tôi thì luôn hỏi cậu ta hết bài này đến bài kia xem kết quả có đúng không còn về văn - sử - địa thì chẳng bao giờ tôi phải nhắc cậu ấy câu nào.

     Sáng hôm đó khi tôi đang thu dọn sách vở chuẩn bị đi học thì mẹ từ dưới nhà nói vọng lên

-"Cát Thảo con có bạn đến này xuống nhanh đi”

          Tôi ôm cặp chạy ù xuống dưới nhà, vừa thò đầu ra khỏi cổng đã nhận ngay cái cốc đầu đau thấu trời xanh. Vâng thủ phạm không ai khác chính là Lê Anh Quân – cậu hotboy có tiếng trong trường. Tôi bực mình xoa xoa chỗ bị cốc rồi vùng vằng bỏ đi trước. Cậu ta chạy theo rồi khoác vai tôi chêu

          -"Chậc cậu là rùa chắc. Mà sao cậu không cao hơn chút nữa có phải tớ sẽ dễ khoác vai cậu hơn không.”

          Tôi hất tay cậu ta  ra phụng phịu

-"Sao cậu không khoác vai mĩ nữ ý khoác vai tớ làm gì?”

-"Tớ thích thế.”

Tôi biết là mình không thể cãi được với cậu ta nên đành đánh trống lảng -    

-"Mà hôm nay Quân công tử lại không ngồi oto đến trường mà lại trưng dụng bé chân à?”

Cậu ta vui vẻ trả lời

          -"À tại vì tớ sợ cậu bị thằng điên nào bắt đi nên mới cất công đến đây. Này, có phải cậu đi bộ nhiều quá nên chiều cao của cậu có một mẩu thế này không?”

          Cái gì cơ? Cậu ta dám to gan bảo tôi là lùn sao điên quá…. Tôi vừa nện cho cậu ta mấy phát vào lưng vừa gào tướng lên

          -"Này thì lùn một mẩu này…”

          Đang định cho cậu ta lết đi học, ai ngờ cô hotgirl đằng sau lên tiếng khiến tôi mất hết cả hứng

-"Xin lỗi tôi hỏi Quân một chút được không?”

-"À… Cậu cứ tự nhiên đừng để ý đến tôi.”

Nói rồi tôi chạy lên trước nghịch nghịch con cún nhà người ta. Một lúc sau, tôi quảy lại thấy hai người đó vẫn đang ‘trò chuyện’ say sưa nên bước đến nói

-"Thôi muộn rồi tớ đi trước đây.”

Đang định quay đầu bỏ đi thì tôi bị cậu ta kéo lại rồi nhét phone vào tai nói

-"Bài mới đấy. tớ không tin là cậu không nghe đâu.”

Tôi bĩu môi rồi lon ton chạy lên trước. Thú thực là tôi thích Quân nhưng tôi và cậu ấy lại sống ở hai thế giới khác nhau. Cậu ấy hoàn hảo còn tôi chắc cả đời sẽ gắn liền với cụm từ "BÌNH THƯỜNG”. Xung quanh cậu có bao nhiêu là mĩ nữ, hotgirl… chỉ cần cậu ấy vẫy tay một cái là họ sẽ lập tức chạy đến và phục tùng như những người hầu gái với cậu chủ.

Mải nghĩ ngợi mông lung, chẳng mấy chốc tôi đã có mắt trước cửa lớp. Vừa nhìn về phía bàn học của mình, tôi suýt nữa thì bật ngửa ra đằng sau. Cùng lúc đó Quân đi đến vỗ vai tôi chêu

-"Sao vậy? Đứng đây đợi mình à?”

Tôi lắc đầu chán nản dảo bước vào lớp. Còn cậu ấy thì ra hiệu cho một cô bạn gần đó. Ngay lập tức đống thư tình trên bàn phi ngay vào thùng rác nơi cuối lớp.

Giờ ra chơi hôm đó, tôi dành hết thời gian của mình để ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt vời ấy. Đang thơ thẩn thẩn thơ thì cậu ta lên tiếng

-"Sao cậu cứ nhìn tớ mãi thế! Thấy tớ đẹp trai quá à.”

-"Ừ, tớ đang nhìn cho kĩ xem cậu có gì mà nữ sinh trong trường đều chết mê chệt mệt cậu thế không biết”

Cậu ấy không nói gì mà chỉ cười nhẹ rồi quay về với cái điện thoại.

Cuối cùng cũng ‘chiến đấu’ xong với ba tiết học chiều. Đang lững thững bước đi trên con đường quen thuộc thì đột nhiên Quân kéo tôi lại rồi hỏi một câu vô cùng khó hiểu:

-"Thảo này, hôm nay lúc tớ đi với Nhi cậu có thấy gì lạ không? Ý tớ là ghen ấy.”

-"Cái gì cơ? Ghen á. Tớ không hâm mộ cậu, vả lại tớ cũng chẳng yêu cậu thì việc gì mà tớ phải ghen chứ.”

Tôi gượng cười rồi bước tiếp nhưng chưa đầy hai giây sau, tôi đã bị cậu ấy trận vào tường lạnh lùng như tra khảo tội phạm

-"Cậu không gì cơ?”

Tôi thực sự chẳng hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì nữa. Tôi đâu có phải tội phạm đâu cơ chứ. Nhưng mà tình hình này thì tốt nhất là cứ làm theo lời cậu ta chứ nếu mà làm căng thì tỉ lệ phần trăm sống sót là 0%.

-"Tớ không hâm mộ cậu.”

Vẫn cái giọng điệu đó

-"Câu sau”

Tôi thật sự không thể nào chịu được mất. Khéo nói xong tôi lại khóc thút thít ra đây thì khổ. Đành làm liều vậy nhất thì chạy cứ mấy

-"Tớ … tớ không yêu cậu”

Cậu ta đột nhiên buông tay rồi bước đi trong vô vọng. Chẳng thể hiểu được lúc đó tôi đã lấy can đảm ở đâu ra mà to gan níu tay cậu ta lại rồi thú nhận tất cả

-"Xin lỗi cậu. Tớ yêu cậu, từ lâu rồi. nhưng tứ với cậu quá khác nhau. Cậu hoàn hảo còn thớ thì chỉ là một con người hết sức bình thường. tớ không xứng nhận được tình yêu của cậu. Vì thế tớ nghĩ mình nên âm thầm yêu thương và quan tâm đến cậu. Trèo cao làm gì để mà rồi ngã đau.”

Đúng như dự đoán của tôi, sau khi dãi bày hết tình cảm của mình tôi khóc thút thít như con nít lên ba vậy. Nhưng cậu ấy không hề bỏ đi mà quay lại, lau khô nước mắt cho tôi. Một cách vô cùng nhẹ nhàng cậu ấy đã cướp đi first kiss của tôi. Lúc hai môi tiếp xúc với nhau, tôi đồng tử tôi mở to vô thức ném ánh mắt về phía không gian tĩnh mịch. Tôi đẩy cậu ấy ra rồi tặng cho một cái tát trời dáng. Cậu ấy đau sót ôm lấy bên má kêu lên đau đớn. Tôi giật mình sốt ruột định gỡ bàn tay cậu ta ra xem thế nào nhưng mới vừa lại gần, một bàn tay rắn chắc ôm chặt tôi vào lòng. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai

-"Cậu đúng là đồ ‘nhan sắc thì có hạn mà thủ đoạn hì vô biên’. Không biết cậu đã dung thủ đoạn gì mà khiến tớ trở nên thế này. Nhưng biết làm sao bây giờ, tớ lỡ yêu cậu mất rồi. Yêu cái bình thừng ddaxc biệt của cậu. Vì tớ bị cậu thả bùa nên đành miễn cưỡng nhận cậu là bạn gái thôi chứ biết là thế nào bấy giờ. Cậu đồng ý nhé!”

Tôi không trả lời mà chị nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình cao lớn kia. Cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc ngập tràn trong trái tim non nớt. Cuộc sống đúng là nhiều điều thú vị thật!

Không có nhận xét nào

Đăng nhận xét

Được tạo bởi Blogger.