Hôn anh đi nhóc của anh.
- Không. Con bé ngúng nguẩy đẩy người yêu nó ra và rút trong cặp 1 tờ giấy, giơ lên gí sát mặt và đọc: Èm hèm.....
Điều 1:Hôn phải có lý do chính đáng.
Điều 2:Hôn phải đúng nơi, đúng lúc, đúng chỗ.
...Điều 3:Hôn mất rất nhiều calo.Hôn sẽ mang tới 278 loại vi khuẩn,1 nụ
hôn dài có thể truyền tới 10 triệu vi khuẩn.Ngoài ra có thể mắc bệnh
suy nhược cơ thể do virus Epstein_Bar và viêm gan B.
Điều 4:Hôn có thể.......
Anh cười phá lên và kéo con bé lại gần : "Em đọc mấy cài vớ vẩn đó ở
đâu vậy?.Cứ làm như anh bị hủi không bằng ý.Sợ anh bị HIV hay HBV hả cô
bé? Được rồi để ngày mai anh sẽ đi khám xem anh có mắc bệnh gì không
nhé"
- Ha..ha..ha. Đúng rồi,em sợ anh bị bệnh truyền nhiễm.Con bé lè lưỡi ra trêu anh.
- Anh : Nếu thế thật em sẽ phải chăm sóc anh cả đời.Vậy càng tốt.
- Nó: Xí. Ai thèm chăm anh cơ chứ.Lúc đấy em chạy mất dép còn chẳng dám quay lại nhặt nữa là.
Anh giả vờ giận dỗi : "Xuy..Xuy..Vậy tránh xa anh ra. Không chơi với em nữa."
Nói rồi anh quay mặt đi.
Con bé lay lay vạt áo anh: " Thôi em thương , để em thơm cái nào,không
hôn thì thơm vậy,nói rồi con bé chụt, chụt ... vào trán, vào má, vào môi
anh. Nó không biết là đã đụng vào dây thần kinh phấn khích của anh. Anh
giữ chặt 2 cánh tay nó và hôn lên đôi môi nó bằng 1 nụ hôn nồng cháy,
nó cố dùng sức đẩy anh ra nhưng vô tác dụng. Vài phút sau nụ hôn cũng
kết thúc.
Nó thở hổn hển : "Anh vi phạm điều lệ hôn rồi đấy nhé.Giờ nghe bản án giành cho anh đi"
- Được anh chấp nhận hết. Anh cười âu yếm và nắm tay nó cùng đi trên
con đường rộng thênh thang 2 bên đường những cây cổ thụ chụm đầu vào
nhau tạo thành 1 vòng cung che đi cái nắng chói chang của mùa hè. Chính
nơi này nó và anh đã gặp nhau. Nó và anh cứ tan học lại đến đây đi dạo.
Không hiểu vì sao hôm sau anh đi khám thật. Thực sự là mấy ngày nay anh
cũng cảm thấy trong người rất mệt mỏi, thỉnh thoảng còn buồn nôn. Lần
đầu tiên đến bệnh viện, ngơ ngác như con nai vàng, hôm ấy là thứ 6 nên
bệnh viện đông ngịt người.
Đợi gần 4 tiếng mới khám xong, lúc
cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay mặt anh biến sắc. Bầu trời như tối sầm
lại trước mắt anh. Anh cầm tờ giấy và vò nát nó trong tay từ lúc nào
không hay.
Anh không ngờ ông trời lại đùa ác với anh như thế.
Anh hối hận vì đã hôn nó. Đầu óc choáng váng, giờ anh chỉ nghĩ đến nó.
Anh muốn gặp nó, muốn được nó an ủi nhưng 1 ý nghĩ khác lại đè lên :
- Không được, không thể gần cô ấy, không thể để cô ấy lây bệnh của mình.
Hôm đó nó gọi cho anh mấy chục cuộc điện thoại mà anh không nghe.Nó nhắn tin anh cũng không trả lời.
Rồi nó cũng nhận được tin nhắn của anh:
- "Em ơi chúng mình chia tay nhé. Anh mệt mỏi vì yêu em lắm rồi" .
Nó sững người khi đọc được tin nhắn của anh. Từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói mệt mỏi hay chán nó cả.
Vì sao? Vì sao mà bỗng dưng anh lại làm vậy. Nó như bị ai đó từ thiên
đường đẩy xuống địa ngục. Nó không tin những gì anh nói. Nó chạy vụt đến
nhà anh, đầu tóc cũng không kịp chải, mồ hôi thì nhễ nhại. Nó vừa thở
hổn hển vừa gọi cửa nhưng anh không mở cửa, thế là nó trèo tường vào.
Cái tường cao đến hơn 3m mà nó chi có 1m56, may mà có những viên gạch
nhỏ ở đó nó xếp lại và trèo vào rất khó khăn, tay,c hân nó đều bị xước
và chảy máu.Lúc nhảy từ độ cao hơn 3m xuống nó đã vấp vào hòn gạch làm
chân như gãy làm đôi, đau lắm nhưng nó không khóc vẫn cố lê vào và đẩy
cửa ra đờ đẫn nhìn anh, anh đang nằm trên ghế sôpha. Nhìn nó anh ngạc
nhiên:
- Em vào đây bằng cách nào thế?
- Bay.
- Em đến đây làm gì? Về đi. Anh không muốn nhìn mặt em nữa.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao hết.Vì chán chứ sao.
Anh chẳng thèm nhìn nó nên cũng chẳng biết là nó đang bị chảy máu và
đau như thê nào và nó cũng giấu không để anh biết. Nó luôn vậy, luôn tỏ
ra dũng cảm trước anh. Nó cười cười và lay lay người anh: " Vậy để em
làm anh hết chán nhé. hehe. Để em đấm lưng cho anh nào hay chơi chữ nhé,
cờ vua vậy ".
Anh không nói gì.Nó lại độc thoại:
- Hay em hôn anh nhé!
Như 1 phản xạ tự nhiên anh quay lại và nhìn vào mắt nó : " Không bao giờ ".
Phản ứng của anh làm con bé phát hoảng. Anh chưa bao giờ như vậy. Anh
thích nó hôn anh, thích nó ôm anh và nũng nịu với anh lắm cơ mà.
Nó không nói gì cúi mặt và chầm chậm ngồi xuống đất tựa vào ghế anh
đang nằm, chân tay nó đau buốt, máu đã thôi chảy nhưng càng ngay càng
đau hơn. Nó nhìn lên bàn thấy 1 tờ giấy hơi nhàu nát, đưa tay vô hồn nó
cầm tờ giấy lên đọc. Chuẩn đoán: viêm gan B cấp tính.
Nó đưa
tay dụi mắt nghĩ mình hoa mắt, đang lướt lên nhìn tên thì 1 bàn tay từ
sau nó giật lấy tờ giấy nói với nó giọng dữ dằn: " Này đồ mất lịch sự
kia, sao lấy đồ của người khác mà xem như thế "
Nó quay lại
nhìn anh mắt long lanh, chỉ còn 1 chút 1 chút nữa thôi nước mắt sẽ oà
ra: " Hãy nói với em đây không phải là sự thật. Em chỉ đùa thôi mà. Em
đâu muốn anh mắc bệnh chứ. Sao anh lại phải viết cái giấy vớ vẩn này để
lừa em. Anh đùa với tính mạng mình như thế à?"
Anh cúi mặt: "
Anh bị viêm gan b. Hôm qua anh đã đi khám, anh cũng chẳng biết vì sao
khi nghe em đùa anh lại nảy ra ý định đi khám. Giờ anh là 1 kẻ bệnh tât.
Anh sắp chết rồi. Em đi đi. Tránh xa anh ra nếu không em sẽ lây bệnh
đấy "
- Không , em không đi đâu. Em sẽ chăm sóc anh. Có chết
thì cùng chết. Em sợ sẽ không tìm được người yêu em như anh. Nếu anh đi
rồi em sẽ cô đơn. Em không muốn.
Con bé khóc và ôm chặt lấy anh. Anh đẩy nó ra:
" Sẽ có người yêu em hơn anh. Thật đấy. Ông trời không muốn anh sống
nữa nghĩa là ông ấy thấy em và anh không hợp nhau nên muốn tách chúng ta
ra. Ông ấy đã tìm cho em 1 người yêu em hơn anh rồi. Người ấy sắp đến
rồi. Không tin em đợi mà xem "
- Kệ.Mặc ông ấy, cho dù ông ấy tìm được người tốt hơn anh em cũng không cần.
- Vậy em phải nghĩ cho bố mẹ em chứ. Sao em ích kỷ thế. Em mà chết họ sẽ rất đau đớn, em sẽ trở thành 1 đứa con bất hiếu.
- Em biết làm thế có lôĩ với bố mẹ nhưng họ vẫn còn chị em , em trai em
mà. Vả lại làm người ai mà chẳng phải 1 lần chết chỉ là sớm hay muộn
thôi.
Anh thở dài chẳng biết làm sao khuyên giải nó nữa. Theo
anh đó là 1 ý nghĩ tiêu cực mà không chỉ mình nó, nhiều đứa trẻ như nó
cũng nghĩ như vậy. Vậy nên càng ngày càng nhiều vụ tử tự ở lứa tuổi như
nó xảy ra. Nó vốn là đứa ngang bướng lại hay cãi cùn nữa. Bao nhiêu lần
tranh luận với nó anh đều giơ 2 tay đầu hàng. Anh tiếc cho nó là sao
không học ngành luật.
Anh nghĩ rồi khi anh ra đi rồi nó sẽ dần quên được anh và bắt đầu với cuộc sống mới của nó thôi. Vậy là anh để nó ở bên mình.
Từ hôm đó ngày nào nó cũng dính lấy anh. Anh đi học nó cũng đi cùng anh
tới trường nó học. Hai trường đại học tuy cùng trong thành phố nhưng
cách nhau khá xa. Nó phải đi 2 tuyến xe buýt mới từ trường anh về đến
trường nó. Vậy mà ngày nào nó cũng làm vậy. Anh thương nó lắm, bảo nó
không cần làm vậy nhưng nó cười khì khì và xua tay: "Tuổi trẻ phải ngao
du thiên hạ".
Ngao du gì cơ chứ ngày nào cũng đi từ chỗ này đến
chỗ kia cùng 1 địa điểm mà gọi là ngao du. Anh biết nó làm thế là để
anh vui vì nó nghĩ rằng bệnh tình của anh nhất định chữa được. Nhưng nó
đâu biết rằng bác sĩ bảo bệnh của anh đã bắt đầu vào giai đoạn cuối,
cùng lắm anh chỉ sống được nửa năm nữa.
Mặc dù kém anh 2 tuổi
nhưng nó trẻ con và hồn nhiên hơn anh còn anh thì chính chắn và ra dáng
người lớn hơn nhiều. Anh có dáng cao, hơi gầy, khá đẹp trai . Nhiều cô
gái mơ ước có được anh , nhiều cô gái xinh hơn nó theo đuổi anh, mà
không hiểu tại sao anh lại yêu nó. Có lẽ là từ cái lấn nó nhìn thấy 1 cô
bé trạc tuổi nó bị đám con trai trêu ghẹo, nó đã đi tới và nói cho đám
con trai ấy 1 trận, không ngờ nó bị 1 thằng trong đám đó xông ra và cho
ăn 1 cái tát. Nó không khóc mà trừng trừng nhìn thằng đó. Lúc đó anh
không biết mình đã trở thành anh hùng hay là kì đà cản mũi nó nữa. Anh
đã giải quyết tình huống 1 cách êm thấm và lôi xếnh xệch nó đi. Nó không
những không cảm ơn anh mà còn tức giận trách móc anh sao không để nó
cho bọn lưu manh kia 1 bài học. Anh chỉ cười và xoa xoa vào đầu nó: " Cô
bé vừa nãy anh không kéo em đi chắc xảy ra án mạng rồi". Nó cười ha ha
và xoa xoa lại vào đầu anh: " Này anh trai tôi ghét nhất ai xoa đầu tôi
đấy nhé. Vả lại, nếu có xảy ra án mạng thật thì ít nhất tôi cũng trở
thành anh hùng được lưu danh sử sách"
Bệnh tình của anh càng
ngày càng nặng nhưng trước mặt nó anh vẫn tỏ ra khoẻ mạnh. Anh không nói
cho bố mẹ biết và thường lấy lí do không về nhà để khỏi bố mẹ phát hiện
ra. Một hôm anh thấy chóng mặt và đau khắp người rồi trời tối sầm trước
mắt anh. Mở mắt ra anh thấy mình đang ở trong bệnh viện, xung quanh anh
là bố mẹ và cả họ hàng nữa. Anh nhìn quanh không thấy nó đâu, bắt đầu
thở phào nhẹ nhõm. Mọi người ai cũng buồn rười rượi. Đặc biệt anh thấy
đôi mắt sâu thẳm của mẹ, đôi mắt sâu thẳm ấy hình như đang mọng nước.
Người ta thường bảo những người mắt sâu là sâu sắc và khó đoán nội tâm
họ. Còn anh thì thấy đó là đôi mắt buồn, đầy suy tư. Mẹ đang cười với
anh,nụ cười hiền hậu và nắm lấy đôi bàn tay anh: "Con ơi không sao đâu,
nghỉ ngơi 1 lát sẽ khỏi thôi ". Anh nở nụ cười yếu ớt cười với mẹ. Anh
biết mẹ chỉ đang cố gắng an ủi anh, có lẽ mọi chuyện đã bại lộ, họ đã
biết được bí mật anh giấu họ. "Viêm gan B ", 3 từ ấy chẳng khác gì "chết
chắc rồi". Ông trời thật không công bằng với anh. Là 1 đứa con trai
ngoan hiền, giỏi giang,a nh là người sống có tinh thần trách nhiệm, có
những ước mơ cao đẹp, biết bao dự định mà anh chưa thục hiện được tại
sao lại bắt anh phải đi sớm vậy.
Cửa phòng bệnh bỗng bật mở, nó
lao vào chạy đến bên anh quên cả chào mọi người, nó khóc và lay lay
anh: " Em đến rồi. Anh sẽ không sao đâu. Có em ở đây, nhất định anh phải
sống. Anh còn nhớ không 3..2..1..MỤC TIÊU CỦA CHÚNG TA LÀ NGÀY NGÀY
KHOE RĂNG. Nó vừa nói vừa lấy tay kéo 2 bên miệng ngoác to ra. Anh bật
cười, nó làm anh hạnh phúc quá. Thế này ra đi cũng mạn nguyện rồi. Lúc
này có lẽ mọi người đã hiểu ý và rút lui hết chỉ còn mình anh và nó. Nó
cầm bàn tay gầy guộc của anh và lẩm bẩm " Chưa có vợ thì đeo ngón này,
có vợ rồi thì đeo ngón này."
Nói rồi nó lấy trong túi áo 1 vật
gì đó sang sáng đeo vào ngón tay áp út của anh. Nó cũng giơ ngón áp út
của nó lên múa may trước mặt anh. Anh nhìn nó , mắt long lanh nhưng cố
kìm không để nước mắt chảy ra. Anh không thể khóc. Anh đã từng nói với
nó
- Đàn ông chỉ nên khóc khi không còn cha mẹ trên đời nữa.
Anh sợ những lời nói của mình đánh lại chính mình nên anh đã kìm nén
không khóc. Nó ngước lên nhìn anh và bắt gặp ánh mắt của anh. Nó ghé sát
mặt mình vào mặt anh, anh bỗng sực tỉnh đẩy nó ra: "Em làm gì đấy. Định
sàm sỡ anh à? Đồ lưu manh ". Anh càng tránh thì nó càng lấn tới. Anh
yếu quá không ngăn nổi sức nó hay lá sức nó quá mạnh để rồi môi nó chạm
môi anh.
-Em cút đi.Tránh xa anh ra.
Anh dùng tất cả
sức lực đẩy nó ra nhưng nó ghì chặt tay anh. Hình như cảnh tượng này bị
làm ngược chiều thì phải. Nó đóng nhầm vai, làm gì có kiểu 1 cô gái ghì
tay để hôn 1 chàng trai như nó chứ . Nụ hôn của nó thật mãnh liệt và anh
cũng như bị thứ ma lực gì đó hút lấy. Đầu lưỡi của anh và nó quyện vào
nhau. Giá như cái đồng hồ thời gian sẽ chẳng bao giờ chạy nữa để anh và
nó cứ giữ nguyên cái tư thế này thì tốt quá. Nhưng anh bỗng sực tỉnh ra
mình sắp ra đi rồi, mình không thể mang theo người con gái anh yêu đi
được. Anh không thể làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cô ấy, con đường
phía trước của cô ấy còn quá dài và sẽ có người yêu cô ấy hơn anh. Thời
gian vừa qua cô ấy đã cho anh quá nhiều hạnh phúc rồi. Giờ anh phải trả
lại cô ấy về với cuộc sống tươi đẹp đang đón chờ cô ấy. Ý nghĩ ấy của
anh đã làm nó bị đẩy mạnh ra. Nó lảo đảo suýt ngã. Nhưng trước khi môi
nó dứt ra khỏi môi anh, nó đã cắn mạnh vào môi anh và môi nó máu ứa
ra.Mặn và tanh. Anh sửng sốt trợn mắt nhìn nó
- Em bị điên à? Muôn chết hay sao hả?
Anh vùng dậy khỏi giường lấy chai nước chạy đến và vành mồm nó ra đổ
vào bắt nó súc rồi nhổ ra nhưng nó không chịu. Nó nuốt nước và cười:
- Haha. Giờ máu em và máu anh đã quyện chung làm 1 rồi.
Anh buông thõng tay làm chai nước rơi xuống đất.
- Em đúng là đồ ngốc. Tại sao em luôn ngốc như vậy. Em làm thế có biết
là anh chết sẽ không nhắm mắt không hả? Em ác vừa thôi chứ.
Anh
nói trong tiếng nấc, nước mắt anh rơi. Phải rồi anh đã từng nói đàn ông
chỉ khóc khi không còn bố mẹ nữa, nhưng anh đã nhầm, anh đã khóc thêm
cho 1 người nữa , đó là người con gái anh yêu và mãi yêu. Là người con
gái dám đi cùng anh tới bất cứ chân trời nào.
Nó đưa tay vuốt
nhẹ mắt anh, lau khô những giọt nước mắt của anh: "Anh đã bảo con trai
chỉ khóc khi không còn được ở bên bố mẹ nữa thôi cơ mà. Sao anh lại
khóc?"
Anh ôm nó vào lòng: " Hứa với anh 1 chuyện được không?".
Nó không nói gì, anh nhìn thẳng vào mắt nó, ánh mắt như van nài, cầu
xin: " Hứa với anh đi. Em phải hứa với anh nếu không anh chết cũng không
nhắm mắt đâu"
- Anh nói đi.
- Hứa với anh, em nhất
định phải sống thật tốt, phải tiếp tục đi học. Em nhất định phải trở
thành 1 tỷ phú như Bill Gates mà em từng ước mơ và nhất định phải tìm
được 1 người yêu em nhiều hơn anh yêu em. Được không?
Anh nắm
đôi vai gầy guộc của nó, mắt đanh nhìn như đặt tất cả hi vọng vào nó. Nó
chỉ cúi mặt và gật nhẹ đầu, lúc này nước mắt nó nhỏ xuống những viên
gạch dưới sàn nhà, mắt nó nhoà đi, nó không muốn anh thấy nó khóc. Nó
quay người và lao ra khỏi phòng.
Ba ngày sau anh ra đi. Người
ta không ngờ anh lại ra đi nhanh như thế. Mọi người ai cũng khóc và gào
thét tên anh mong anh quay lại. Nhưng thần chết đâu để anh quay lại. Chỉ
mình nó là không khóc, nó ngôì 1 góc và ôm tấm hình anh và nó chụp
chung vào lòng và lẩm bẩm: " Đợi em 1 chút 1 chút nữa thôi ". Nó đã
không giữ lời hứa với anh.
Sau ngày mất của anh 1 ngày. Lại có 1
đám tang nữa. Lúc chết, người ta vẫn thấy cô gái đó ôm tấm ảnh có hình 1
ngừời con trai và 1 người con gái. Người con trai với nụ cười đẹp như
thiên thần, còn người con gái thì với vẻ tinh nghịch giơ 2 ngón tay chĩa
vào đầu người con trai. Trông họ thật đẹp đôi!